Cũng như mọi khi, khép lại trang sách của Nguyễn Nhật Ánh là biết bao cung bậc cảm xúc đan xen trong lòng tôi. Cuốn “Ngồi Khóc Trên Cây” – tựa sách mà tôi muốn đọc lại không chỉ một lần!
Tôi đã trải qua một tuổi thơ khá đẹp đẽ với nhiều kỷ niệm, thế nhưng những kỷ niệm đó ngày một phai nhòa đi bởi bộn bề của cuộc sống hằng ngày. Những lúc đó, tôi tìm đến sách của Nguyễn Nhật Ánh, nó như một mồi lửa làm cháy bùng lại những cảm xúc bồi hồi, xao xuyến về thời thơ ấu, về những ngày còn mải mê đuổi bắt trốn tìm, về những ngày một đám mây lơ lửng trôi trên bầu trời cũng trở thành một bức tranh tuyệt diệu.
“Ngồi Khóc Trên Cây” đi vào lòng tôi dịu êm như cái cách Nguyễn Nhật Ánh miêu tả khung cảnh làng quê lúc bấy giờ.
Đông là một cậu sinh viên trên thành phố được dịp về quê chơi, cách cậu nhìn ngắm làng quê cũng như cách tôi đang bần thần hồi tưởng lại những khung cảnh yên bình thời tấm bé. Và làng quê đó càng trở nên tươi đẹp hơn khi có sự xuất hiện của Rùa – một cô bé với mái tóc cháy nắng vẫn thường lén lút bên hông nhà nhìn Đông đọc sách.
Rùa bỏ học từ khi lớp Năm vì biến cố gia đình, cô bé ham học và ham đọc sách, thích Đông kể cho mình nghe những câu chuyện trong cuốn sách mà cậu vừa đọc. Còn Đông vốn sống ở thành thị đã quen, khi về quê thì không ngừng hào hứng khi được Rùa dẫn đi khắp nơi, khám phá vô vàn điều mới mẻ. Họ bắt đầu nảy sinh thứ tình cảm thuần khiết nhất và đỉnh điểm là nụ hôn mà Đông hồi hộp trao cho Rùa trong khu rừng bí mật của cả hai. Nó chính là biểu tượng cho một thứ tình cảm vụng dại, trong sáng ngây ngô mà bất cứ ai trong chúng ta cũng phải gật đầu thừa nhận rằng khi trưởng thành không thể nào tìm lại được.
Thế rồi, sóng gió ập đến khi Đông phát hiện mình và Rùa có quan hệ huyết thống, đau đớn hơn là nhận được tin mình mắc căn bệnh ung thư máu. Đọc đến đây, tôi cảm thấy trái tim mình như có gì đó bóp nghẹt, cảm nhận được sự đau đớn của Đông khi lời yêu cất giấu lâu nay sắp sửa được nói ra thì lại phải chôn chặt tận đáy lòng. Khoảng thời gian họ đối mặt nhau nhưng không ai nói gì, hay khoảnh khắc Đông đứng từ xa dõi theo Rùa với sự tuyệt vọng tột cùng khiến tôi vô cùng day dứt.
Mọi chuyện dần được sáng tỏ, cũng là lúc Đông hối hả trở về quê để tìm lại Rùa. Nhưng có vẻ đã chậm một bước, Đông nhận được tin Rùa đã qua đời khi giúp lũ trẻ đến trường trong lúc nước cuốn, Đông dường như sụp đổ tất cả. Làng quê lúc bấy giờ nhuộm một màu tang tác, bi thương như chính nỗi lòng Đông lúc này. Ông trời thật sự trêu ngươi họ, khiến họ năm lần bảy lượt bỏ lỡ nhau. Và lần này, người muốn nói cũng đã không còn nữa, nỗi đau này của Đông ai có thể gánh chịu…
Càng đọc đến những trang cuối cùng, trái tim tôi càng bị nén chặt. Vậy là kết thúc rồi sao? Tôi đã hi vọng về một cái kết tốt đẹp hơn thế, và đúng là Nguyễn Nhật Ánh đã không làm tôi thất vọng. Chỉ trang cuối cùng thôi, một viễn cảnh tươi sáng đã mở ra khi Đông bất ngờ nghe được giọng hát của Rùa trong khu rừng. Khung cảnh Rùa trở về như một bức tranh tràn ngập ánh sáng tuyệt diệu, khiến tôi vẫn lầm tưởng là mình đang lạc trong một giấc mơ. Lần đầu tiên, có một cuốn sách khiến tôi phải rưng rưng nước mắt vì sung sướng.