Mắt Biếc – một tác phẩm đã quá nổi tiếng khi được chuyển thể thành phim và thổi bùng các phòng vé trong nước. Vậy nhờ đâu mà sức hút của nó khủng khiếp và vượt trội đến vậy? Hãy cùng chúng tôi khám phá qua bài review sau đây nhé!
Review sách Mắt Biếc: Bài học cho những kẻ đơn phương!
Cảm nhận về tác phẩm Mắt Biếc của Nguyễn Nhật Ánh
Nói về tác giả, Nguyễn Nhật Ánh là một trong những nhà văn mà tôi đã hâm mộ từ rất lâu, với văn phong mộc mạc, giản dị nhưng không kém phần hài hước, ông đã thổi hồn vào từng câu chữ, từng lời thơ những câu chuyện, những bài học khắc sâu trong lòng độc giả.
Quả thật, ngay từ lần đầu đọc những trang sách của ông, tôi như được quay trở về thời niên thiếu, khi còn là những cậu bé, cô bé với tâm hồn ngây ngô ôm tương tư về những mối tình đẹp. Tôi chắc chắn rằng tất cả chúng ta đều trở thành kẻ si tình khi yêu một ai đó, nhưng không phải ai cũng có thể gặp may mắn “cập bến” với người mình yêu. Và cuốn sách như một tấm gương phản chiếu thay ta nói lên những điều còn nuối tiếc, bỏ lỡ của một mối tình dang dở không thành. Với ngôn từ giản dị, chân thật, Nguyễn Nhật Ánh không chỉ khiến tôi cảm động với mối tình đơn phương của các nhân vật trong truyện, mà qua đó nó còn giúp tôi nhận ra nhiều điều về tình yêu, tình quê hương, và đặc biệt là sự hy sinh cao cả cho người mình yêu.
Những cảm xúc trong tác phẩm được thể hiện rõ nét qua các nhân vật
Đọc Mắt Biếc, ta bắt gặp một chàng Ngạn nhút nhát và nội tâm
Ngay từ lúc còn nhỏ, anh đã dành một tình cảm đặc biệt cho người bạn thân của mình – Hà Lan, người đã anh cùng lớn lên từ ngôi làng Đo Đo qua những lời nói như “Nội, sau này con muốn cưới Hà Lan làm vợ”, hay những lần xông vào các cuộc chiến với bạn bè trong lớp vì dám chọc ghẹo Hà Lan mặc dù anh là một kẻ yếu đuối và rụt rè. Khi đọc những trang đầu tiên, tôi bất giác mỉm cười với tình cảm ngây thơ và quá đỗi chân thành mà Ngạn dành cho Hà Lan được lồng ghép qua khung cảnh nên thơ và bình yên ở vùng đất cổ Hội An. Đối với Ngạn, thế giới của anh chỉ xoay quanh ngôi làng Đo Đo và Hà Lan với biết bao kỉ niệm thời thơ ấu, tưởng chừng sẽ là một kết thúc có hậu cho cặp đôi thanh mai trúc mã này, thế nhưng với tính cách vốn có của mình, tình cảm này luôn được anh giấu kín trong lòng và cứ ấp ủ không dám thổ lộ, hằng ngày chỉ biết đi theo và lặng lẽ quan sát, lo lắng và chăm sóc cho người con gái mình yêu, để rồi đến một ngày khi Hà Lan vụt mất vào trong tay người khác, anh mới cảm thấy hối hận và ôm mãi nỗi khắc khoải của một kẻ si tình.
…cho đến Hà Lan – cô thiếu nữ xinh đẹp với đôi “mắt biếc” long lanh…
Trái ngược với tính cách của Ngạn, mặc dù lớn lên từ làng quê nghèo Đo Đo nhưng trong Hà Lan luôn khao khát vẻ đẹp của chốn xa hoa thành thị, nơi mà cô từng miêu tả cho Ngạn nghe sau lần đầu tiên đi học tại thành phố xa lạ này “Đó là nơi huyền ảo, đẹp lung linh gấp trăm lần quê mình”. Và cũng chính những cám dỗ, những mới lạ tại chốn phồn hoa thành thị đã khiến cho tư tưởng, suy nghĩ cũng như mối quan hệ giữa Ngạn và Hà Lan càng trở nên xa cách. Bỏ quên đi những hành động, những lời nói, tình cảm mà Ngạn âm thầm dành cho Hà Lan, cô lại đem lòng yêu Dũng – một chàng trai thành thị với vẻ ngoài lãng tử và sành điệu.
Đọc đến đây, chắc hẳn ai cũng sẽ trách móc Hà Lan khi cô lãng quên một người như Ngạn để theo đuổi những thứ hào nhoáng của phố thị, thế nhưng tôi nghĩ rằng bất cứ ai trong chúng ta nếu đặt vào tình cảnh của Hà Lan đều sẽ thông cảm cho cô ấy: một anh chàng đẹp trai, giỏi nghệ thuật, biết võ nghệ, và đặc biệt là luôn chăm sóc và thể hiện tình cảm với mình, với một anh chàng đến yêu còn không dám nói thì bạn sẽ chọn ai? Có thể Ngạn yêu Hà Lan hơn, Ngạn có thể làm bất cứ điều gì cho Hà Lan, nhưng Ngạn không thể đem đến cho Hà Lan những cảm xúc mà Dũng đã mang lại. Đối với tôi, không thể trách Hà Lan với sự lựa chọn của cô ấy. Và sự trưởng thành của Hà Lan càng được bộc lộ khi bi kịch xảy đến: Hà Lan có thai với Dũng, nhưng đối mặc với sự ruồng bỏ của người tệ bạc và những định kiến dèm pha ngày xưa, cô vẫn một mình chịu đựng và nuôi nấng đứa trẻ ấy nên người. Một người phụ nữ mạnh mẽ và có trách nhiệm!
Không thể không nhắc đến Trà Long – xuất hiện như một sự đền đáp cho Ngạn!
Với nụ cười hồn nhiên, ấm áp luôn hướng về làng Đo Đo, về đồi tím hoa sim mộng mơ, và đặc biệt là với trái tim luôn hướng về Ngạn, đôi lúc cô bé đã giúp Ngạn quên đi những nỗi đau, những dằn vặt trước đó để đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu. Thế nhưng, đến cuối cùng Trà Long cũng chỉ là một sự thay thế khi anh không thể thoát khỏi hình bóng Hà Lan với đôi “mắt biếc” ngây thơ ấy. Để rồi chấm dứt cho mối tình đau khổ ấy, Ngạn quyết định ra đi, bỏ lại ngôi làng Đo Đo, những kí ức với Trà Long và một tình yêu chân thành với Hà Lan.
Câu chuyện khép lại với biết bao cảm xúc đọng lại trong lòng độc giả. Cuốn sách như một nốt nhạc trầm khiến ta phải suy nghĩ, tiếc nuối khi nghĩ về mối tình dang dở ấy. Và câu chuyện như là một bài học dành cho những kẻ đơn phương: “Hãy dũng cảm và bày tỏ tình cảm với người mình yêu! Đừng để khi đánh mất người ấy thì chỉ còn lại niềm tiếc nuối và mãi trở thành kẻ đơn phương ôm nỗi si tình”.