Có nhiều thứ có thể khiến tôi bất chợt lắng đọng trong ngày, đó có thể là khoảnh khắc lặng nhìn ngắm bầu trời ửng lên một màu hồng dịu nhẹ, đó cũng có thể là khoảnh khắc bất chợt bắt gặp một nghĩa cử ấm lòng giữa đường phố. Và bây giờ, đó là lúc tôi cầm trên tay cuốn sách “Ngồi Khóc Trên Cây” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh!
“Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em
Tôi viết cho những ai từng là trẻ em…”
Ngay từ những dòng đầu cuốn sách, đã có một điều gì đó cứ thôi thúc tôi phải lật mở những trang sách tiếp theo. Cuốn sách này có lẽ sẽ rất phù hợp với những người thích hoài niệm như tôi, quả thật vậy, nội dung cuốn sách khiến tôi dâng lên những cảm xúc bồi hồi, xao xuyến, đặc biệt hơn cả là ở trong chương cuối cùng.
Đôi nét về nội dung chính của cuốn sách “Ngồi Khóc Trên Cây”
Truyện xoay quanh hai nhân vật chính là Đông và Rùa. Đông là một cậu sinh viên 18 tuổi sống ở thành phố lâu lâu mới về quê chơi, còn Rùa là một cô bé xinh xắn 14 tuổi vì biến cố gia đình mà phải bỏ học giữa chừng khi chỉ mới lớp 5. Lần đầu tiên chúng gặp nhau là khi Đông bắt gặp Rùa lén lút sau cánh cửa nhìn trộm Đông đọc sách. Cô bé với mái tóc cháy nắng đã in sâu vào tâm trí Đông.
Chẳng mấy chốc, chúng kết thân được với nhau. Đông kể cho Rùa nghe những điều mình đọc được trong cuốn sách, ngược lại Rùa dẫn Đông khám phá những điều mới lạ trong khu rừng. Chính nơi đây, chúng đã trao nhau nụ hôn đầu đời đầy vụng dại, nhẹ nhàng và cũng rất đáng yêu. Thế nhưng, khi tình cảm ấy chưa kịp nảy nở thì những sóng gió bắt đầu ập đến, lời yêu sâu thẳm đáy lòng đành phải chôn chặt không thể nói ra…
Nguyễn Nhật Ánh đã đưa tôi đi qua những cung bậc cảm xúc từ bồi hồi, an yên cho đến hụt hẫng, đau đớn. Tình yêu của chúng đẹp đến mức tôi thậm chí không muốn chấp nhận sự thật phũ phàng ấy, chỉ hi vọng rằng một phép màu nào đó sẽ xảy ra để tình cảm ngây ngô ấy vẫn được tiếp diễn. Nguyễn Nhật Ánh như hiểu thấu nỗi lòng tôi cũng như bao độc giả, liên tục mở ra những bất ngờ và cuối cùng là vỡ òa hạnh phúc ở chương cuối.
Đối với tôi, chương cuối như một cái kết đầy viên mãn cho cả hai. Đông phát hiện ra mình không thật sự bị ung thư và cũng không hề có quan hệ huyết thống với Rùa. Đông trở về bằng tất cả sự háo hức để tìm gặp Rùa, nhưng cuối cùng lại nghe một tin sét đánh rằng Rùa đã bị cuốn đi cùng dòng nước lũ. Một lần nữa, tôi lại rơi vào những cảm xúc tuyệt vọng. Thế nhưng, ngay vào những trang cuối cùng, Nguyễn Nhật Ánh lại chỉ gói gọn bao cảm xúc vui sướng chỉ trong một vài dòng ngắn ngủi, khi Đông bước vào khu rừng một lần nữa thì bắt gặp lại Rùa.
Thứ hạnh phúc đó không diễn tả một cách cầu kỳ, chỉ vài ba câu đủ để khiến trái tim tôi như lấy lại được thăng bằng và nở trên môi một nụ cười mãn nguyện.