Tôi đã từng đọc qua không biết bao nhiêu cuốn sách, nhưng có lẽ truyện dài “Ngồi Khóc Trên Cây” của tác giả Nguyễn Nhật Ánh đã để lại trong lòng tôi nhiều suy nghĩ lắng đọng hơn cả. Bởi lẽ, đây không hẳn là một câu chuyện về tình yêu mà còn câu chuyện về cuộc sống, về những thân phận con người trong xã hội.
“Ngồi Khóc Trên Cây” lấy bối cảnh chính ở làng quê, xoay quanh câu chuyện của Đông và Rùa. Đông là một cậu sinh viên 18 tuổi sống ở thành thị, vì nghỉ hè nên được dịp về quê thăm người thân. Rùa là một cô bé 14 tuổi nhưng chỉ học đến lớp 5 vì gia đình gặp biến cố. Lần đầu tiên Đông gặp Rùa là trong một phiên chợ, nhưng cậu mới thực sự chú ý khi thấy bóng dáng Rùa lấp ló ngoài cổng nhìn trộm cậu đọc sách. Cả hai nhanh chóng kết thân và nảy sinh tình cảm,
Chuyện tình đó là những ngày tháng rong ruổi cùng nhau trong khu vườn bí mật, là nụ hôn đầu đời đầy vụng dại pha lẫn thẹn thùng. Rùa bảo Đông chờ một ngày Đông quay lại, khi đó Rùa đã lớn, có thể yêu nhau một cách nghiêm túc và chính chắn hơn. Thế nhưng, cái ngày tưởng rằng họ sẽ hạnh phúc bên nhau thì những biến cố đau lòng lần lượt ập đến. Họ trốn chạy, họ theo đuổi tình yêu, để rồi cuối cùng hạnh phúc cũng mỉm cười với cả hai sau hàng loạt những hiểu nhầm, những dằn vặt khổ sở.
Đọc sách “Ngồi Khóc Trên Cây”, độc giả như được quay trở lại tuổi mới lớn với vùng quê thanh bình, yên ả.
Mỗi tình tiết trong câu chuyện đều gắn liền với tuổi thơ của mỗi người với những cánh đồng bát ngát, với những phiên chợ tấp nập người ngược xuôi. Chẳng cần ý nghĩa gì lớn lao mà vốn dĩ trong lòng mỗi người, “Ngồi Khóc Trên Cây” là một chìa khóa diệu kỳ giúp họ mở cánh cửa quay ngược về quá khứ, tìm cho mình những giây phút nhẹ nhõm sau những tất bật của cuộc sống hằng ngày.
Thế nhưng bên cạnh việc kể về mối tình của Đông và Rùa, “Ngồi Khóc Trên Cây” còn đề cập đến vấn nạn săn bắt động vật qua tình tiết Rùa giải cứu chú nai trong rừng. Bên cạnh đó, chi tiết Đông phát hiện mình bị bệnh ung thư và những dằn vặt đau đớn sau đó cũng như một bài học thức tỉnh rằng mỗi chúng ta cần phải học cách trân trọng những khoảnh khắc xung quanh mình, bởi lẽ cuộc sống là vô thường, đừng để biết hối tiếc thì cũng đã muộn.
Đọc truyện, ta bất giác mỉm cười với những cử chỉ ấm áp, dễ thương nhưng cũng rưng rưng nước mắt trước những đau đớn giằng xé của nhân vật. Nhưng hơn hết, “Ngồi Khóc Trên Cây” giúp ta có niềm tin hơn vào tình yêu, vào thứ tình cảm thiêng liêng mà dù có phải đợi chờ bao nhiêu năm tháng cũng không hề phai nhạt. Câu chuyện còn là minh chứng cho câu nói “ở hiền gặp lành”, “gieo nhân nào gặt quả đó”, những người tốt như Đông và Rùa xứng đáng có một cái kết hạnh phúc.
Với tất cả những thông điệp trên, truyện dài “Ngồi Khóc Trên Cây” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh xứng đáng là một câu chuyện làm lay động trái tim của biết bao độc giả. Thật khó để tìm thấy những phút giây lắng đọng như vậy trong cuộc sống tất bật hằng ngày.